Theo bài phân tích trên trang “Slate Afrique”, châu Phi băn khoăn cách khai thác các nguồn tài nguyên của mình và cũng chưa rút ra được bài học kinh nghiệm từ những mô hình chính trị thôn hội đã thực hiện trên thay giới.



Châu Phi được đánh giá là một lục địa phú quý bởi có khá nhiều tài nguyên thiên nhiên. Dù các nguồn khoáng sản này hết sạch thì “lục địa đen” vẫn rất giàu sang về đất canh tác và nguồn nhân lực. Dẫu vậy, châu Phi vẫn gặp gỡ rất nhiều khó khăn để vạc triển. Thay bởi rút kinh nghiệm tay nghề từ những bài học kinh nghiệm thành công hay thua trận từ những quy mô phát triển được áp dụng trên vắt giới, “lục địa đen” thường xuyên đưa ra những chế độ kém hiệu quả. Có tương đối nhiều yếu tố là tại sao của thực trạng này.Kể tự khi xong xuôi chế độ thực dân, số đông các nước châu Phi được dẫn dắt do những công ty lãnh đạo chưa tồn tại một tầm nhìn chính trị trung hạn và dài hạn rõ ràng. Những vị lãnh đạo này sửa chữa thay thế cho hầu hết kẻ thực dân cũ, thiếu tham vọng chỉ quan liêu tâm về phần mình hơn là đến người dân. Hiệu quả là hệ thống thực dân sống thọ một cách đơn giản dưới một hình thức khác trong các nghành chính trị, tài chính và văn hóa một trong những năm qua. Bên cạnh ra, đó là tình trạng mất an ninh, môi trường kinh tế không tiện lợi cho đầu tư chi tiêu trong khià khu vực kinh tế không phê chuẩn thì phạt triển.Do vậy, sự độc lập đã thực sự biến chuyển sự phụ thuộc vào cường quốc cầm giới, độc nhất vô nhị là các cường quốc ở trong địa cũ. Vì thiếu một cách nhìn nội sinh, tầm nhìn tương lai cùng ý chí chủ yếu trị để bắt đầu một sự biến đổi trong hành vi khi mà các cơ chế hiện hành vẫn là một định hướng ảo. Các nhà nước dưới sự điều hành của các nhà lãnh đạo làm chủ còn chưa có đủ sự thống kê giám sát mang tính lâu dài.Châu Phi ko thể cải tiến và phát triển nếu chỉ là thị phần tiêu thụ tất cả những gì mang đến từ bên phía ngoài mà không cấp dưỡng gì cả. Điều trớ trêu là không ít người dân châu Phi lại có ý nghĩ lỗi thời là sính mặt hàng ngoại hơn. Cho dù hàng hóa nội địa có unique tốt hơn đều vẫn nhập ngoại. Tư tưởng sính ngoại không chỉ có là hiện tượng tài chính mà còn là một văn hóa. Với xu vậy này cần bị đảo ngược bằng việc nghiên cứu và tạo nên sản phẩm chất lượng để sản phẩm & hàng hóa châu Phi tất cả khả năng đối đầu và cạnh tranh trên thị phần thế giới. Lục địa đen không cần phải trở thành một thị trường tiêu sử dụng duy nhất, cơ mà trái lại buộc phải phải chú ý đến quá trình sản xuất.Nông nghiệp đã luôn bị xếp sau cùng trong các vận động ưu tiên trên châu Phi nhiều năm qua, tuy nhiên trên thực tế, toàn bộ các nước châu Phi sẽ biến nông nghiệp thành gốc rễ cho sự cải cách và phát triển của họ. Dẫu vậy, chúng ta không làm gì để cải tiến và phát triển nền nông nghiệp này. Lân cận đó, kể từ thời kỳ đồ đá, châu Phi chỉ sửa chữa thay thế công cụ nông nghiệp & trồng trọt bằng thiết bị sắt. Không thể chỉ với mẫu cuốc và dòng cầy mà châu Phi có thể đạt được phương châm tự công ty lương thực, trước khi kể đến phát triển nông nghiệp vì mục đích dịch vụ thương mại hay sản xuất.
Vì kết quả chi tiêu chỉ cho trong trung hạn với dài hạn, nên nghành này ít quyến rũ sự quan tâm của các nhà đầu tư chi tiêu hay chủ yếu phủ những nước châu Phi. Cho dù vậy, nntt lại nhập vai trò quan trọng với số đông người dân sinh sống đây. Với sự bùng nổ dân sinh và biến đổi khí hậu, thì những phương thức nông nghiệp truyền thống lịch sử không thể hỗ trợ đủ lương thực cho người dân lục địa này.Sau khi giành độc lập, hệ thống giáo dục tại nhiều phần các nước châu Phi không tương xứng với sự đổi khác của làng hội châu Phi. Giáo dục sơ cấp vẫn tồn tại là một sự xa xỉ so với đại phần lớn người dân. Còn giáo dục và đào tạo đại học đa phần chỉ tạo nên những người xuất sắc nghiệp không tồn tại việc làm, không có khả năng hòa nhập vào cuộc sống xã hội ngay trong lúc họ ra khỏi giảng đường. Ko may, trong bối cảnh như vậy, huấn luyện và giảng dạy nghề đáng lẽ rất cần được được ưu tiên thì lại bị xem thường trong khối hệ thống giáo dục châu Phi. Đó là trong số những rào cản bao gồm cho sự trở nên tân tiến tại châu lục này.Đến nay, có rất ít nước châu Phi đã có được sự ổn định thiết yếu trị làng hội lâu dài. Sự bất biến này là một điều khiếu nại tiên quyết cho sự phát triển. Giữa những lý do lục địa đen yếu kém về tổ chức xã hội và thiết yếu trị là trở ngại thích ứng với những tôn chỉ của nền dân chủ. Mặc dù có lên nỗ lực quyền từ đảo chính, kế thừa quyền lực tối cao hay thông qua bầu cử dân chủ, thì lãnh đạo những nước châu Phi theo thời gian đều phải đối mặt với nàn tham nhũng, nàn mù chữ... Và hồ hết xung bỗng nhiên xã hội khác.

Bạn đang xem: Tại sao châu phi không phát triển